WAPSITE GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
WWW.MHUYCONG.WAP.SH
Truyện hay hôn nhân bất đắc dĩ
Chị này xuất hiện nhanh dữ trời.
- Con ko sao đâu ba. Mày mớiđến ah?Một giọt nước mắt lăntrên khuân mặt thanh tú của nó. Thấy ba nó xanh xao nó ko khỏi đau lòng.
- Uh. Tao mới đến thì mày lại ra nông nỗi này. Nhỏ thương xót nhìn con bạn.
- Ba ah! Con muốn đến thăm mẹ. Nó nói mà mặt buồn thiu.
- Nhưng con phải ăn gì đi đã. Nếu ko thấy con xanh xao như thế này mẹ con sẽ ko khỏi lo lắng đâu. Ông khuyên nó.
- Nhưng....
- Ko nhưng gì hết nếu con koăn ba sẽ ko để con ra ngoài đâu. Ông cương quyết.
- Đúng đó. Mày nghe ba mày đi. Mày phải ăn cái gì thì mới có sức chứ. Cả bác nữa, bác cũng phải ăn cái gì đi ah con thấy bác tiều tụy lắm. Nhỏ Sam khuyên nhủ cả hai cha con nhà nó.
- Uh. Mày kêu người làm cho tao tô cháo. Ba ba cũng ăn cháo luôn nghen. Nó quay sang hỏi ba.
- Uh. Ông gật đầu.
Thế là nhỏ Sam nhà ta chạy đi kêu người làm cháo cho nó.Ở trong phòng ko gian trùng xuống. Cả 2 cha con ko ai nóimột lời nào chỉ hướng mắt ra cửa sổ nhìn xa xăm mỗi người với 1 suy nghĩ riêng. 1 tiếng sau, nó cùng ba và nhỏ Sam đi đến bệnh viện. Vừa vào đến cửa phòng, nó đã chạy sà vào lòng mẹ khóc thút thít:
- Mẹ sao mẹ lại giấu con? Sao mẹ ko nói cho con biết hảme? Hĩ..huhu.
- Con gái yêu. Con về rồi đó sao. Mà sao con lại biết chuyện này....? Có..phải ...? BàTố phương run run hỏi nó.
- Đúng. Chính tôi đã nói cho nó biết. Ông Phong tiến lại gần bà.
- Chẳng phải rôi đã bảo ông đừng nói cho nó biết rồi sao?Bà nhìn ông khuân mặt tỏ rõ vẻ tức giận.
- Mẹ. Mẹ định giấu con đến bao giờ nữa ba nói cho con làđúng mẹ đừng trách ba nữa. Nó ngửa lên nhìn mẹ nó với hai dòng nước mắt.
- Mẹ xl! Mẹ chỉ ko muốn con phải lo lắng thôi. Bà đưa tay lau hai hang nước mắt của nómà không khỏi xót xa.
- Mẹ! mẹ hãy phẫu thuật đi. Nó nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt mẹ nó.
- Ko. Ko được đâu. Lỡ thất bại thì sao? Bà nhìn nó mắt dưng dưng.
- Sao mẹ lại nói gở như thế chứ. Nó nhìn mẹ giận giữ.
- Đúng rồi. Sao bác lại nói như thế chứ? Bác phải tự tin lên chứ vì quanh bác còn có rất nhiều người mà. Sau 1 thời gian im lặng cuối cùng chị sam nhà ta cũng lên tiếng.
- Đúng đấy bà ah. Ông Phongcũng ủng hộ.
- Nhưng mẹ có 1 điều kiện.
- Mẹ có điều kiện gì? Dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng con cũng sẽ làm. Mắt nóánh lên tia hy vọng.
- Ko nghiêm trọng như thế đâu mẹ chỉ muốn nhìn thấy con có một cuộc sống ấm lo hạnh phúc thôi. Bà bảo.
- Con vẫn đang sống hạnh phúc bên bố mẹ đây mà. Nó ngây thơ (vô) số tội nhìn mẹ.
- Ko phải vậy. Mẹ muốn... Bà nói lấp lửng.
- Muốn gì hả mẹ?
- Có phải bác muốn nó lập giađình ko ah? Nhỏ này thấu hiểu suy nghĩ của người khác ghê.
- Đúng vậy. Sao cháu hiểu ý của ta thế? Bà nhìn nhỏ tỏ vẻbiết ơn.
Còn nó nó ngơ người ko nói được gì và ông phong cũng vậy. Ông ko ngờ điều kiện của vợ mình lại là thế. Sau 1 hồi nó bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi:
- Có phải mẹ nói nhầm ko zậy?
- Ko đó chính là ý của ta. Nếu con đồng ý thì ta sẽ phẫu thuật còn ko thì thôi cứ để ta chết đi vậy. Bà cương quyết.
- Nhưng con mới có 17t thôi mà. Con vẫn chưa đủ tuổi kếthôn mà. Nó cố năn nỉ ỉ ôi.
- Điều đó con ko phải lo đâu.
- Nhưng con đã yêu ai dâu mà con cũng chưa có đối tượng để kết hôn nữa con biết tìm người ở đâu ra đây. Mẹ! Mẹ tìm điều kiện khác đi mà. Nó cầm tay bà nũng nịu.
- Ko được. Đó là tâm nguyện của mẹ và có lẽ cũng là tâm nguyên của cha con. Nếu con ko làm đc thì ta đành chết vậy.Bà nhìn ông Phong và ra hiệu.
-
Pa! Pa ah! Nó quay sang ông.
- Ba nghĩ con nên làm theo lời mẹ. Ông nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm vì điều kiện này thực tình ông cũng chưa muốn gả chồng cho nó vì nó còn quá bé bỏng mà.
- Ba mẹ thật là muốn ép con đến bước đường cùng mà. Nóhết lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bà Phương gọi với theo rồi chợtbà ngất đi.
- Bà nó ah.Bà làm sao vậy. Ông Phong lay lay bà.
- Bác àh. Nhỏ vừa gọi vừa bấm cái nút đỏ để gọi bác sĩ.
Ông bác sĩ nghe được tín hiệu liền chạy ngay lên. Khámcho bà một lúc rồi ông quay ra nói:
- Tôi đã bảo là không được làm cho bệnh nhân xúc động quá rồi cơ mà.
- Xl bác sĩ vì gđ tôi có chút chuyện nên... Ông ko nói được nữa.
- May mà ko sao xú động chút lên ngất đi thoi. Gđình cần chú ý hơn.
- Vâng.
Còn về phần nó nó vừa chạyra khỏi phòng bệnh thì đã đâm sầm phải 1 người. Nó vộivàng đứng dậy xin lỗi rồi chạy đi lun để lại người đó ở lại ngơ ngác. Người đó thầm nghĩ con nhỏ chết tiệt mắt mũi để đâu ko biết bực quá. Nói xong hắn bỏ về với bộ quần áo bẩn thỉu và mặc kệ cô người yêu đang mong chờ ở lại. Vâng người đó chính là anh Gia Bảo nhà ta. Còn nó nóchạy ra khuân viên của bệnh viện và ngồi đấu tranh tư tưởng. " Sao lại bắt mình lấy chồng cơ chứ, đk gì ko ra laị đi ra cái đk đó thật hết sức tưởng tượng mà......" Đang mảimê suy nghĩ thì chuông điện thoại của nó reo lên.
Nó bắt máy chưa kịp alo thì nhỏ Sam đã tuôn luôn 1 tràng:
- Mày đang ở đâu vậy?......ngất xỉu rồi nè. Sao mày lại bỏ đi như vậy chứ. Mày về ngay đây đi.
Nó thẫn người chạy vội về phòng bệnh. Nhìn mẹ nó nằm trên giường nó đau lòng chít đi được. Nó chạy lại ôm mẹ nóvà thì thầm chỉ đủ mẹ nó nghe:
- Mẹ ơi con xl. Mẹ tỉnh lại đi mà con sẽ đồng ý con sẽ đồng ý mà. Hĩx.. huhu..
Nó ôm mẹ nó một lúc rồi đứngdậy đi ra ngoài. Đố các bạn nó đi đâu đấy?
Vâng nó đi gặp bác sĩ đấy ah. Cốc...cốc..cốc..
- Mời vào. Ông bác sĩ lên tiếng.
- Chào bác sĩ cháu là con gáicủa bà La Tố Phương. Nó gt.
- Uk. Có phải cháu muốn biết bện tình của bà ấy ko? Ông hỏi lun vào vấn đề.
- Dạ. Nó trả lời ngắn gọn.
- Thực ra khối u của mẹ cháuđã được 6 tháng rồi. Nếu để lâu khối u sẽ to lên khả năngsống xót sẽ là rất ít. Bây giờphẫu thuật thì khả năng sốngxót sẽ là 50%. Cháu lên khuyên nhủ mẹ cháu đi. Nếu ko sẽ rất nguy hiểm đó. Ông giải thích.
- Nếu bây giờ phẫu thuật thì chắc chắn mẹ cháu sẽ sống phải ko ah? Nó nhìn ông đầy lo lắng.
- Đúng vậy, tuy chỉ có 50% nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
- Dạ vâng cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ cháu. Cám ơn bác.
- Ko cần cảm ơn cứu người làtrách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp của chúng ta mà.Ông nhìn nó đầy thong cảm.
- Vâng. Bác làm việc tiếp đi ah! Nó ns rồi bước vội ra ngoài quay về phòng bệnh thì mẹ nó đã tỉnh lại. Nó vội vã chạy tới:
- Mẹ tỉnh rồi sao?
- Con ah! Con có sao ko? Mẹ xl mẹ sẽ ko bắt ép con nữa đâu.Bà nhìn nó mắt rưng rưng.
- Ko. Là nỗi của con. Mẹ ah con đã......
Chương 3: Cuối cùng concũng phải đồng ý
Sưu tầm
- Con đã quyết định rồi. Con sẽ.. sẽ kết hôn. Vì thế mẹ hãy làm phẫu thuật đi mẹ nhé.Nó ns trong hai hang nước mắt.
- Con... con nói sao? Bà ngac nhiên. Cả ông Phong và nhỏ Sam cũng ko ngoại lệ. Tồi tệ nhất là nhỏ sam, mồm thì há to mắt thì như muốn rơi ra ngoài lắp bắp hỏi như ko tin vào tai mình:
- Mày ns sao cơ?
- Tao sẽ kết hôn. Nó cương quyết trả lời.
- Con nói thật ha? Ông Phongvà bà phương đồng thanh tập một.
- Vâng. Nét mặt nó nghiêm lạiko có gì là lừa dối.
- Nhưng con chưa có đối tượng ưng ý. Nó nhăn mặt khinghĩ về điều này.
- Nếu con đã đồng ý thì ko phải wan tâm về vấn đề này đâu. Mẹ đã tìm được một đối tượng cho con rồi. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa giàu có tuyăn chơi nhưng lại rất thong minh. - Bà đắc ý nói về cậu con rể tương lai.
- Là ai hả mẹ?
- Ah. Cậu ta tên Đinh Gia Bảo là con trai của tập đoàn Đinh Mạc cũng là chỗ thâm giao với nhà ta.
- Bác nói sao? Đinh Gia Bảo ư? - Nhỏ Sam hét lên khi nghe thấy cái tên.
- Uk. - Bà nhìn Sam toe vẻ ngạc nhiên. Cháu bít cậu ta sao?
- Ah. Vâng cháu có biết mặt cậu ta. Tuy đẹp trai nhưng lạiwa ăn chơi. Cháu sợ.....
- Sợ gì nói đi? - Nó nhìn con bạn khó hiểu.
- Ừa thì tao sợ m lấy anh ta về rồi ko chịu đựng được thôi. - Nhỏ ngây thơ trả lời.
- Cháu yên tâm bác nghĩ cậuta rất tốt. Con thấy thế nào?- Bà phương hỏi nó.
- Vâng. Vậy con sẽ tìm hiểu. - Nó nhìn bà.
- Được vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến trường Quý tộc để học cùng chồng chưa cưới của con. - Bà hí hửng.
- Vâng. Con đã đồng ý rồi thìmẹ phải phỗ thuật đấy. - Bh nó mới nha ra vấn đề.
- Được mẹ hứa. Con kết hôn rồi thì mẹ sẽ phẫu thuật. - Bàra điều kiện.
- Vâng. Thôi mẹ nghỉ ngơi đi.Con về nhà chuẩn bị đây. - Nó ôm mẹ rồi đứng d
- Con ko sao đâu ba. Mày mớiđến ah?Một giọt nước mắt lăntrên khuân mặt thanh tú của nó. Thấy ba nó xanh xao nó ko khỏi đau lòng.
- Uh. Tao mới đến thì mày lại ra nông nỗi này. Nhỏ thương xót nhìn con bạn.
- Ba ah! Con muốn đến thăm mẹ. Nó nói mà mặt buồn thiu.
- Nhưng con phải ăn gì đi đã. Nếu ko thấy con xanh xao như thế này mẹ con sẽ ko khỏi lo lắng đâu. Ông khuyên nó.
- Nhưng....
- Ko nhưng gì hết nếu con koăn ba sẽ ko để con ra ngoài đâu. Ông cương quyết.
- Đúng đó. Mày nghe ba mày đi. Mày phải ăn cái gì thì mới có sức chứ. Cả bác nữa, bác cũng phải ăn cái gì đi ah con thấy bác tiều tụy lắm. Nhỏ Sam khuyên nhủ cả hai cha con nhà nó.
- Uh. Mày kêu người làm cho tao tô cháo. Ba ba cũng ăn cháo luôn nghen. Nó quay sang hỏi ba.
- Uh. Ông gật đầu.
Thế là nhỏ Sam nhà ta chạy đi kêu người làm cháo cho nó.Ở trong phòng ko gian trùng xuống. Cả 2 cha con ko ai nóimột lời nào chỉ hướng mắt ra cửa sổ nhìn xa xăm mỗi người với 1 suy nghĩ riêng. 1 tiếng sau, nó cùng ba và nhỏ Sam đi đến bệnh viện. Vừa vào đến cửa phòng, nó đã chạy sà vào lòng mẹ khóc thút thít:
- Mẹ sao mẹ lại giấu con? Sao mẹ ko nói cho con biết hảme? Hĩ..huhu.
- Con gái yêu. Con về rồi đó sao. Mà sao con lại biết chuyện này....? Có..phải ...? BàTố phương run run hỏi nó.
- Đúng. Chính tôi đã nói cho nó biết. Ông Phong tiến lại gần bà.
- Chẳng phải rôi đã bảo ông đừng nói cho nó biết rồi sao?Bà nhìn ông khuân mặt tỏ rõ vẻ tức giận.
- Mẹ. Mẹ định giấu con đến bao giờ nữa ba nói cho con làđúng mẹ đừng trách ba nữa. Nó ngửa lên nhìn mẹ nó với hai dòng nước mắt.
- Mẹ xl! Mẹ chỉ ko muốn con phải lo lắng thôi. Bà đưa tay lau hai hang nước mắt của nómà không khỏi xót xa.
- Mẹ! mẹ hãy phẫu thuật đi. Nó nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt mẹ nó.
- Ko. Ko được đâu. Lỡ thất bại thì sao? Bà nhìn nó mắt dưng dưng.
- Sao mẹ lại nói gở như thế chứ. Nó nhìn mẹ giận giữ.
- Đúng rồi. Sao bác lại nói như thế chứ? Bác phải tự tin lên chứ vì quanh bác còn có rất nhiều người mà. Sau 1 thời gian im lặng cuối cùng chị sam nhà ta cũng lên tiếng.
- Đúng đấy bà ah. Ông Phongcũng ủng hộ.
- Nhưng mẹ có 1 điều kiện.
- Mẹ có điều kiện gì? Dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng con cũng sẽ làm. Mắt nóánh lên tia hy vọng.
- Ko nghiêm trọng như thế đâu mẹ chỉ muốn nhìn thấy con có một cuộc sống ấm lo hạnh phúc thôi. Bà bảo.
- Con vẫn đang sống hạnh phúc bên bố mẹ đây mà. Nó ngây thơ (vô) số tội nhìn mẹ.
- Ko phải vậy. Mẹ muốn... Bà nói lấp lửng.
- Muốn gì hả mẹ?
- Có phải bác muốn nó lập giađình ko ah? Nhỏ này thấu hiểu suy nghĩ của người khác ghê.
- Đúng vậy. Sao cháu hiểu ý của ta thế? Bà nhìn nhỏ tỏ vẻbiết ơn.
Còn nó nó ngơ người ko nói được gì và ông phong cũng vậy. Ông ko ngờ điều kiện của vợ mình lại là thế. Sau 1 hồi nó bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi:
- Có phải mẹ nói nhầm ko zậy?
- Ko đó chính là ý của ta. Nếu con đồng ý thì ta sẽ phẫu thuật còn ko thì thôi cứ để ta chết đi vậy. Bà cương quyết.
- Nhưng con mới có 17t thôi mà. Con vẫn chưa đủ tuổi kếthôn mà. Nó cố năn nỉ ỉ ôi.
- Điều đó con ko phải lo đâu.
- Nhưng con đã yêu ai dâu mà con cũng chưa có đối tượng để kết hôn nữa con biết tìm người ở đâu ra đây. Mẹ! Mẹ tìm điều kiện khác đi mà. Nó cầm tay bà nũng nịu.
- Ko được. Đó là tâm nguyện của mẹ và có lẽ cũng là tâm nguyên của cha con. Nếu con ko làm đc thì ta đành chết vậy.Bà nhìn ông Phong và ra hiệu.
-
Pa! Pa ah! Nó quay sang ông.
- Ba nghĩ con nên làm theo lời mẹ. Ông nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm vì điều kiện này thực tình ông cũng chưa muốn gả chồng cho nó vì nó còn quá bé bỏng mà.
- Ba mẹ thật là muốn ép con đến bước đường cùng mà. Nóhết lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bà Phương gọi với theo rồi chợtbà ngất đi.
- Bà nó ah.Bà làm sao vậy. Ông Phong lay lay bà.
- Bác àh. Nhỏ vừa gọi vừa bấm cái nút đỏ để gọi bác sĩ.
Ông bác sĩ nghe được tín hiệu liền chạy ngay lên. Khámcho bà một lúc rồi ông quay ra nói:
- Tôi đã bảo là không được làm cho bệnh nhân xúc động quá rồi cơ mà.
- Xl bác sĩ vì gđ tôi có chút chuyện nên... Ông ko nói được nữa.
- May mà ko sao xú động chút lên ngất đi thoi. Gđình cần chú ý hơn.
- Vâng.
Còn về phần nó nó vừa chạyra khỏi phòng bệnh thì đã đâm sầm phải 1 người. Nó vộivàng đứng dậy xin lỗi rồi chạy đi lun để lại người đó ở lại ngơ ngác. Người đó thầm nghĩ con nhỏ chết tiệt mắt mũi để đâu ko biết bực quá. Nói xong hắn bỏ về với bộ quần áo bẩn thỉu và mặc kệ cô người yêu đang mong chờ ở lại. Vâng người đó chính là anh Gia Bảo nhà ta. Còn nó nóchạy ra khuân viên của bệnh viện và ngồi đấu tranh tư tưởng. " Sao lại bắt mình lấy chồng cơ chứ, đk gì ko ra laị đi ra cái đk đó thật hết sức tưởng tượng mà......" Đang mảimê suy nghĩ thì chuông điện thoại của nó reo lên.
Nó bắt máy chưa kịp alo thì nhỏ Sam đã tuôn luôn 1 tràng:
- Mày đang ở đâu vậy?......ngất xỉu rồi nè. Sao mày lại bỏ đi như vậy chứ. Mày về ngay đây đi.
Nó thẫn người chạy vội về phòng bệnh. Nhìn mẹ nó nằm trên giường nó đau lòng chít đi được. Nó chạy lại ôm mẹ nóvà thì thầm chỉ đủ mẹ nó nghe:
- Mẹ ơi con xl. Mẹ tỉnh lại đi mà con sẽ đồng ý con sẽ đồng ý mà. Hĩx.. huhu..
Nó ôm mẹ nó một lúc rồi đứngdậy đi ra ngoài. Đố các bạn nó đi đâu đấy?
Vâng nó đi gặp bác sĩ đấy ah. Cốc...cốc..cốc..
- Mời vào. Ông bác sĩ lên tiếng.
- Chào bác sĩ cháu là con gáicủa bà La Tố Phương. Nó gt.
- Uk. Có phải cháu muốn biết bện tình của bà ấy ko? Ông hỏi lun vào vấn đề.
- Dạ. Nó trả lời ngắn gọn.
- Thực ra khối u của mẹ cháuđã được 6 tháng rồi. Nếu để lâu khối u sẽ to lên khả năngsống xót sẽ là rất ít. Bây giờphẫu thuật thì khả năng sốngxót sẽ là 50%. Cháu lên khuyên nhủ mẹ cháu đi. Nếu ko sẽ rất nguy hiểm đó. Ông giải thích.
- Nếu bây giờ phẫu thuật thì chắc chắn mẹ cháu sẽ sống phải ko ah? Nó nhìn ông đầy lo lắng.
- Đúng vậy, tuy chỉ có 50% nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
- Dạ vâng cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ cháu. Cám ơn bác.
- Ko cần cảm ơn cứu người làtrách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp của chúng ta mà.Ông nhìn nó đầy thong cảm.
- Vâng. Bác làm việc tiếp đi ah! Nó ns rồi bước vội ra ngoài quay về phòng bệnh thì mẹ nó đã tỉnh lại. Nó vội vã chạy tới:
- Mẹ tỉnh rồi sao?
- Con ah! Con có sao ko? Mẹ xl mẹ sẽ ko bắt ép con nữa đâu.Bà nhìn nó mắt rưng rưng.
- Ko. Là nỗi của con. Mẹ ah con đã......
Chương 3: Cuối cùng concũng phải đồng ý
Sưu tầm
- Con đã quyết định rồi. Con sẽ.. sẽ kết hôn. Vì thế mẹ hãy làm phẫu thuật đi mẹ nhé.Nó ns trong hai hang nước mắt.
- Con... con nói sao? Bà ngac nhiên. Cả ông Phong và nhỏ Sam cũng ko ngoại lệ. Tồi tệ nhất là nhỏ sam, mồm thì há to mắt thì như muốn rơi ra ngoài lắp bắp hỏi như ko tin vào tai mình:
- Mày ns sao cơ?
- Tao sẽ kết hôn. Nó cương quyết trả lời.
- Con nói thật ha? Ông Phongvà bà phương đồng thanh tập một.
- Vâng. Nét mặt nó nghiêm lạiko có gì là lừa dối.
- Nhưng con chưa có đối tượng ưng ý. Nó nhăn mặt khinghĩ về điều này.
- Nếu con đã đồng ý thì ko phải wan tâm về vấn đề này đâu. Mẹ đã tìm được một đối tượng cho con rồi. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa giàu có tuyăn chơi nhưng lại rất thong minh. - Bà đắc ý nói về cậu con rể tương lai.
- Là ai hả mẹ?
- Ah. Cậu ta tên Đinh Gia Bảo là con trai của tập đoàn Đinh Mạc cũng là chỗ thâm giao với nhà ta.
- Bác nói sao? Đinh Gia Bảo ư? - Nhỏ Sam hét lên khi nghe thấy cái tên.
- Uk. - Bà nhìn Sam toe vẻ ngạc nhiên. Cháu bít cậu ta sao?
- Ah. Vâng cháu có biết mặt cậu ta. Tuy đẹp trai nhưng lạiwa ăn chơi. Cháu sợ.....
- Sợ gì nói đi? - Nó nhìn con bạn khó hiểu.
- Ừa thì tao sợ m lấy anh ta về rồi ko chịu đựng được thôi. - Nhỏ ngây thơ trả lời.
- Cháu yên tâm bác nghĩ cậuta rất tốt. Con thấy thế nào?- Bà phương hỏi nó.
- Vâng. Vậy con sẽ tìm hiểu. - Nó nhìn bà.
- Được vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến trường Quý tộc để học cùng chồng chưa cưới của con. - Bà hí hửng.
- Vâng. Con đã đồng ý rồi thìmẹ phải phỗ thuật đấy. - Bh nó mới nha ra vấn đề.
- Được mẹ hứa. Con kết hôn rồi thì mẹ sẽ phẫu thuật. - Bàra điều kiện.
- Vâng. Thôi mẹ nghỉ ngơi đi.Con về nhà chuẩn bị đây. - Nó ôm mẹ rồi đứng d
Cùng Chuyên Mục
›› Mối tình internet
2013-07-23 / 01:16:30
›› Lối Đi Cho Tình Yêu
2013-07-23 / 01:09:41
›› Bản Sao Tình Yêu
2013-07-23 / 01:01:50
›› Truyện hay hôn nhân bất đắc dĩ
2013-07-13 / 15:37:03
›› Con gái, con trai và những giọt nước mắt
2013-07-12 / 21:46:47
›› Tổ quốc trong lòng tôi
2013-07-12 / 21:42:44
›› Nhật ký Cave : Giấc mơ chỉ là giấc mơ
2013-07-12 / 21:36:46
Game Hay Miễn Phí
Liên Hệ - Hỗ Trợ: Admin
Chia sẻ cho bạn bè: 
